Review phim: Hope 2013

 Một lần nữa, đạo diễn Lee Joon – Ik lại khiến người xem rơi nước mắt với tác phẩm mới của ông. Cho đến bây giờ khi xem lại lần thứ n tôi vẫn có cảm giác như thở không nổi và xót xa cho nhân vật. 

   Dựa trên một vụ án có thật, và từng là nỗi nhục của xứ sở kim chi và làm chấn động công chúng Hàn Quốc năm 2008( vụ án Nayoung). Đạo diễn đã tái dựng thành phim một cách chân thực nhất. Không chiêu trò truyền thông, không sở hữu dàn diễn viên quá nổi bật. Hope(Hy Vọng) dùng chính nội lực của cốt truyện những nạn nhân trẻ em bị bạo hành tình dục và sự đồng cảm giữa người với người để dành hàng loạt giải thưởng: Phim điện ảnh hay nhất, Kịch bản hay nhất và Diễn viên phụ xuất sắc nhất tại giải thưởng Rồng Xanh danh giá lần thứ 34 tại Hàn Quốc.

  Hope lột tả diễn biến gây phẫn nộ và quá trình phục hồi sau chấn thương bị lạm dụng tình dục của bé gái 8 tuổi tên So Won(Lee Re). Trên đường đi bộ đến trường một mình như mọi ngày, So Won gặp phải một kẻ say rượu và bị ông ta cưỡng hiếp, bạo hành rồi bỏ mặc lại với nỗi đau vượt ra khỏi khuôn khổ những tổn thương thể xác.

 

   Hậu quả để lại quả là nỗi đau tận cùng của tâm hồn và thể chất. Đến mức người bố ruột của mình cô bé còn khiếp sợ. So Won trở nên hoảng loạn mỗi khi bố mình bước đến gần. Bố mẹ cô ấy đã vô cùng đau đớn trong quá trình chữa lành những tổn thương nặng nề được gây nên trong tích tắc bởi một gã khốn nạn say rượu.

“Tôi không nhớ gì cả”, đó chính là câu nói của gã đàn ông vô nhân tính kia sau khi gây nên tội ác của mình. Một câu trả lời đầy căm phẫn và xót xa cho cô bé và gia đình. Gã tồi đó bị xét xử và nhận án 12 năm tù. Phiên xét xử này khiến cho cả nước Hàn dậy sóng vì cho rằng kết án quá nhẹ cho một tội ác tày trời như thế. Luật pháp trong một số trường hợp không thể bảo vệ con người tuyệt đối. Vậy chúng ta phải làm sao để bảo vệ mình và những người thân yêu nhất?

 

   “Con đã làm gì sai?, câu hỏi của bé So-Won trở thành nỗi ám ảnh với tôi trong suốt hai tiếng đồng hồ của bộ phim.Từ chỗ là một cô bé gái ngây thơ, đang tuổi ăn học, bỗng nhiên bị người ta cưỡng hiếp, đánh đập, để rồi phải nằm liệt giường bệnh, mất khả năng tự nhiên vốn có của con người. Cả cuộc đời còn lại phải mang hậu môn giả. Đạo diễn đã không ngần ngại đưa thẳng máy quay vào khuôn mặt đang sưng tấy bầm dập của cô bé, khiến người xem càng thêm rùng mình chua xót.

Hope được trang IMDb chấm 8,2/10 điểm, nhận được tổng cộng 11 giải thưởng chuyên môn ở các liên hoan phim trong lãnh thổ Hàn Quốc và các nước Châu Á khác, thu về 2,7 triệu lượt xem trong thời gian công chiếu tại nước nhà và nhận được cơn mưa lời khen từ giới phê bình quốc tế.

  Sự việc của So-Won có thể diễn ra với bất kỳ ai, ở bất cứ nơi nào. Nhưng để nhấn mạnh cái thực tại xã hội tàn bạo ấy, Lee Joon-Ik đã chủ định lựa chọn một gia đình nghèo khó: người chồng là công nhân lao động, người vợ bán tạp hóa đang mang thai đứa con thứ 2, trong khi cô con gái đầu tám tuổi.

 

   Hằng ngày gia đình ấy còn phải chắt chiu từng đồng để chuẩn bị cho thành viên mới sắp ra đời. Chưa kể So-Won là một cô bé quá trong sáng, hiền lành. Điều đó khiến cho nỗi đau mà bộ phim mang lại càng tăng lên bội phần. Tuy một số chỗ kịch bản có phần hơi gượng gạo, cố gắng để tạo nên kịch tính nhưng nhìn chung phim vẫn đem lại nhiều cảm xúc. Phần nhạc phim chủ yếu là các bản nhạc không lời piano, violin càng làm cho không khí trong phim trở nên buồn bã.

 

   Bên cạnh tài năng của đạo diễn của Lee Joon -Ik thì Hope hấp dẫn một phần nhờ vào diễn xuất tự nhiên, chân thật của dàn diễn viên chính. Điểm sáng của bộ phim chính là cô bé Lee Re mới bảy tuổi. Tuy lần đầu tiên xuất hiện trên màn ảnh rộng nhưng Lee Re cho thấy khả năng diễn xuất thiên bẩm, sẵn sàng đảm nhận một vai diễn khó như So-Won.

 

   Bên cạnh đó, Hope còn có sự góp mặt của một số diễn viên gạo cội. Nếu như Seol Kyung Gu ghi dấu bằng hình ảnh một người cha ấm áp, yêu thương con hết mực thì Mi Hee lại là bà mẹ giàu tình cảm, mỗi lần thấy con đau lại không kìm được nước mắt.

Vết thương và tâm hồn So-Won có được chữa lành hay không, chính người xem là người nhận định. Tuy nhiên, phân cảnh mà tôi cảm động nhất của 123 phút xem phim, khi nhìn thấy So-Won cất lên câu hỏi “Có phải bố đó không?”, khiến bản thân tôi khó mà cầm được nước mắt.

 

  Hình ảnh cánh diều ở đầu phim, đến cuối lại nâng lên. Thầy cô, hàng xóm, bạn bè lúc nào cũng giang tay chào đón So-Won trở về. Đó cũng là lúc họ không còn quan tâm đến bản án dành cho kẻ phạm tội có nghiêm khắc hay không nữa. Bởi trong cuộc sống này còn quá nhiều điều tốt đẹp để yêu quý, nâng niu và trân trọng.

hoccontentlina
hoccontentlina